Bất tử

Cây Quéo 6/3/2015

Ngày xuân miên man cội nguồn và thưởng hoa. Không có gì là bất tử cả, vậy mà tổ tiên đặt tên một loài hoa là bất tử.
Tết cổ truyền không biết có tự bao giờ nhưng đó là tết của Việt tộc. Tổ tiên ngày xưa nghèo quá nên mới có ý “còn ngày tết, hết ngày mùa”, “ngày 30 mươi tết thịt treo trong nhà”.
Ngày xuân, nhớ lại xuân thì của tổ tiên, ông bà, ba má, … và của chính mình.
Thời gian lấy đi tất cả, cho nên ngày xưa kẻ ngu ngơ đã:
Đòi
Cảm ơn mẹ, nên hình hài cõi tạm
Để mỗi sát na hồng, con háo hức tư duy
Mỗi vòng quay luân chuyển vạn bước đi
Con rối rắm và đòi tất cả.
Cư xá Nguyễn Trung Trực, Noel 2006; Đ.D.A

Hỡi,

Trả lại cho ta 
ngày mẹ thời con gái
để bắt đầu năm tháng xuân ca.
Trả cho ta
khát khao cha-bóng núi
để chí trai thoả tháng năm vui. 
Trả lại cho ta 
ngày em còn thơ dại
bồng bềnh mây, tóc bím, mắt reo mong.
Trả cho ta
ngày con bé bỏng 
cho ấp vào lòng truyền lửa bừng sinh.
Trả lại cho ta 
hồn nhiên mắt trẻ
để chuyển lớp sau năm tháng ân tình.
Trả cho ta 
ngày mai hiện hữu
để mẹ cha thanh thản chuyển vòng quay.
Hỡi,
Chúa, 
Thích Ca
Người thôi triết giảng
sống ngày thường, 
thấm kiếp lang thang.
không Niết bàn
không Thiên đàng.
Tiền kiếp ơi, 
hiện sinh
hành khất
Lay lắt đời, ray rứt cõi 100 năm.
Một vòng quay
đằng đẳng 
xa xăm.
Gió
Bụi.

Cám ơn người,
Con lại lang thang…