5 năm, 10 năm, 24 năm không gặp; 30 năm gặp nha

Thời gian tựa bóng câu qua cửa sổ. Mới ngày nào bịn rịn chia tay ra trường như thể đàn chim rời tổ tung cánh vào đời.

 

  1. Thuở ấy, gã trai non, tóc xanh mượt, lẩy bẩy hẹn hò cô nàng; rồi chưa kịp gì; rồi lại đi.

Năm năm sau, cô ấy đã lấy chồng. Một thi sỹ đã thốt lên dùm “năm năm rồi không gặp”:

“…Năm năm rồi không gặp

Từ khi em lấy chồng

Anh dặm trường mê mải

Đời chia hai nhánh sông

 

Phong thư tình ngây dại

Và vai môi rất mềm

Những hẹn hò cuống quýt

Trên lối xưa thiên đường

 

Ngày nhà em pháo nổ

Anh cuộn mình trong chăn

Như con sâu làm tổ

Trong trái vải cô đơn

 

Ngày nhà em pháo nổ

Tâm hồn anh rớm máu

Ôi nhát chém hư vô

Ôi nhát chém hư vô

 

Năm năm rồi đi biệt

Đường xưa quên lối về

Trong đìu hiu gió cuốn

Nằm chơ vơ gác chuông

 

Năm năm rồi trở lại

Một màu tang ngút trời

Chúa buồn trên thánh giá

Mắt nhạt nhòa mưa qua

 

Năm năm rồi không gặp

Từ khi em lấy chồng

Thương người em năm cũ

Thương góa phụ bên”

Thi sỹ đó là Phạm Văn Bình (http://poem.tkaraoke.com/17099/Nam_Nam_Roi_Khong_Gap.html) và Nhạc sỹ Phạm Duy phổ thành bản nhạc “Chuyện tình buồn” (https://www.youtube.com/watch?v=VggO-hRATVk).

 

  1. Ngụp lặn trong bể trầm luân tạo dựng cơ nghiệp, thứ mà gã trai nào cũng rất muốn có trong cõi ta bà. Bẵng đi, 10 năm qua. Sực nhớ người luyến yêu xưa và sực nhớ “mười năm tình cũ” như Trần Quảng Nam:

“Mười năm không gặp tưởng chừng đã cũ.

 Mây bay bao năm tưởng mình đã quên.

  Như mưa bay đi một trời thương nhớ

  Em ơi bên kia có còn mắt buồn.

  Mười năm cách biệt một lần bỡ ngỡ 

  Quên đi quên đi mộng buồn bấy lâu.

  Nhưng em yêu ơi một vùng kí ức

  Vẫn gọi tên em cả một trời yêu…..

 

  Cả một trời yêu bao giờ trở lại.

  Ôi ta xa nhau tưởng chừng như đã 

  Ôi ta yêu nhau để lòng thương nhớ.

  Tình bất phân li tình vẫn như mơ.

  Đành nhủ lòng thôi giã từ kỉ niệm.

  Cho qua bao năm mộng buồn quên dấu

  Nhưng sau bao năm ngày dài qua mãi.

  Trong anh hôm nay thấy tình còn đây.

 

  Muời năm cách biệt tình đành quên lãng 

  Như mây như mưa bay đi muôn phương

  Nhưng em yêu ơi một dòng thư cũ 

  Mãi còn trong ta một đời cuồng điên.

 

  Muời năm cách biệt hình như em đã

  Quên câu yêu thương ta trao cho nhau

  Em ơi bên kia còn chăng thương nhớ

  Như anh hôm nay thấy lửa trở về

  Như anh hôm nay thấy lòng tiếc nhớ

  Mười năm không gặp mười năm nhớ thương…”.

(http://truongvankhoa.vnweblogs.com/a261908/tran-quang-nam-voi-nhung-tinh-khuc-cua-hoai-niem.html)

(https://www.youtube.com/watch?v=TStRvWVfzO8).

 

  1. “Tam thập nhi lập”, thương nhớ ai rồi cũng lập gia đình, sinh con đẻ cái, vui hạnh phúc hiện tại. Đâu biết ký ức vẫn vương vấn bóng hình xưa; vì vậy Phan Khôi mới có bài thơ để đời “tình già”:

“Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa.

Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ,

Hai cái đầu xanh kề nhau than thở:

– Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng,

Mà lấy nhau hẳn là không đặng,

Để đến nỗi, tình trước phụ sau,

Chi cho bằng sớm liệu mà buông nhau.

– Hay! Mới bạc làm sao chớ?

Buông nhau làm sao cho nỡ!

Thương được chừng nào hay chừng nấy,

Chẳng qua ông Trời bắt đôi ta phải vậy!

Ta là nhân ngãi, đâu phải vợ chồng.

Mà tính việc thủy chung?

Hai mươi bốn năm sau. Tình cờ đất khách gặp nhau.

Đôi cái đầu đều bạc.

Nếu chẳng quen lung đố nhìn ra được.

Ôn chuyện cũ mà thôi. Liếc đưa nhau đi rồi,

Con mắt còn có đuôi”.

(http://poem.tkaraoke.com/10103/Tinh_Gia.html).

 

  1. Kể từ ngày biết nhau đến nay là 33 năm và kể từ ngày xa nhau đến 2017 là 30 năm: Ai nhớ ai quên? Người xưa giờ mắt còn sao? Bạn xưa giờ ra sao? Ngày đi mái đầu xanh, ngày gặp lại tóc ai còn như thuở trước? Có còn nhận ra nhau giữa giòng đời xuôi ngược?

 

  1. Về đi, về hội lớp sau 30 năm xa cách. Về để thổn thển nhận lại dấu xưa. Về để bạn bè nhắc lại một thuở ngây ngô, vụng dại. Về để còn hẹn nhau ngày về lại ngày sau. Về đi!